
Mỗi khi trò chuyện với một người bạn và hỏi thăm về chuyện công việc hay cuộc sống của họ, bao giờ mình cũng nghe những lời than thở chuyện công việc áp lực mệt mỏi ra sao, sếp với đồng nghiệp khó ưa như thế nào, rồi những mâu thuẫn bức xúc với người nhà chất chồng không thể giải tỏa được, hay những bất mãn về chuyện họ cũng tài giỏi như ai mà sao cứ mãi lẹt đẹt kiếm ăn chứ chẳng thể sung sướng bằng bạn bằng bè. Hiếm có ai nói được một lời nào tích cực, lạc quan và vui vẻ về cuộc sống mà họ đang sống hay về công việc mà họ đang làm.
Nhiều bạn than thở xong mà không thấy mình than thở gì ngược lại, mới thắc mắc hỏi không lẽ mình không gặp phải những chuyện như họ hay sao? Dĩ nhiên những gì các bạn trải qua thì mình đều trải qua gần hết vì đời cơ bản là khổ và con người ta không khổ kiểu này thì cũng khổ kiểu khác, còn sống là còn phải nếm trải những cảnh khổ đó. Nhưng vì sao mình có thể bình thản được mà không hề than vãn? Đó là một câu chuyện dài bắt đầu từ thời mình còn học tiểu học.
Nội dung chỉ dành cho Bạn đồng hành
Tìm hiểu chương trình Bạn đồng hành:
Hoặc đăng nhập để đọc bài viết (nếu bạn đã có tài khoản)