
Trong suốt tuổi thơ của mình, có rất nhiều bóng cây cổ thụ che mát miền ấu thơ đã từng ngã xuống, và có không biết bao nhiêu lần mình chứng kiến cảnh người ta chặt bỏ một cái cây, trong sự bàng hoàng và ngơ ngác. Đó là cây trâm ở phía sau nhà dì Sáu, mấy anh em họ mình từng hái không biết bao nhiêu mùa trâm mỗi khi “trời mưa lâm râm, cây trâm có trái”. Một ngày nọ, cây trâm bị chặt mất để nhà dì Sáu cơi nới phần nhà sau. Nguyên thân cây trâm to lớn đó bị xẻ thành nhiều khúc nhỏ, cho vào lò hầm thành củi than để dành nấu bếp. Khói trâm hôm đó bay mù mịt, đen kịt cả một góc trời.
Nội dung chỉ dành cho Bạn đồng hành
Tìm hiểu chương trình Bạn đồng hành:
Hoặc đăng nhập để đọc bài viết (nếu bạn đã có tài khoản)