Ảnh: Greg Rosenke

Gần đây khi có dịp tham gia một dự án với một cơ quan nhà nước của TP.HCM, mình xem bảng số liệu về tầm nhìn và mục tiêu của họ trong ba năm tới mà nhận thấy một sự bất ngờ thú vị. Từ con số doanh thu khoảng hơn 130.000 tỷ đồng trong năm 2022, mục tiêu họ đặt ra trong ba năm tới là đạt mốc doanh thu khoảng gần 250.000 tỷ đồng, dù cho mức tăng trưởng trung bình mỗi năm chỉ ở khoảng 22%. Tức là, dựa theo mức tăng trưởng như vậy thì lẽ ra doanh thu mục tiêu chỉ rơi vào khoảng 215.800 tỷ đồng, nhưng nó lại được đẩy lên một con số cao hơn tới gần gấp đôi.

Nội dung chỉ dành cho Bạn đồng hành

Tìm hiểu chương trình Bạn đồng hành:

 

Hoặc đăng nhập để đọc bài viết (nếu bạn đã có tài khoản)

"Hãy trở thành sự thay đổi mà bạn muốn nhìn thấy trên thế giới này."
- Gandhi

Theo dõi
Thông báo của
guest

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

2 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
An Di
An Di
1 năm trước

Chủ đề thật trùng khớp với nhìn nhận của mình về thế giới mà mình hay phát biểu trong lòng từ cách đây không lâu. “Ôi, Thế giới này hình như bị thúc đẩy bởi dục”. Là một tiểu thương kinh doanh bách hóa trong chợ, mình ít nhiều cũng thấy được cách mà xã hội vận hành, người bán người mua, người sale người chạy maketing… Có sale cố thuyết phục mình mua hàng, họ không cần biết mình còn tồn hay hết, bởi họ đều bị ép KPI… Đó đúng là nghịch lý! Tăng trưởng và tăng trưởng và tăng trưởng… Tăng đến đâu? Đến đâu thì có thể dừng? Họ không biết, và có lẽ cũng không có đầu óc để nghĩ đến câu hỏi đó… Chung quy lại thì, đúng như vậy, thế giới bị thúc dẫn dắt bởi tham dục. Nhưng, chúng ta có thể nói cho vui chứ cũng không thể thay đổi nó, kể cả khi có thần lực thần thông, thì cũng không nên/không việc gì phải thay đổi nó. Cá nhân mình nghĩ, tham dục là nhân cho cái không tham dục. Những người đang không tham dục hẳn đã từng rất tham dục, cho đến khi họ thấy việc đó là nguy hại, là không cần thiết nữa, và họ thay đổi… Và thời điểm để mỗi người đi đến chỗ chuyển mình thì không giống nhau, bởi hành trình của mỗi người thì… “ai biết được bao lần mình đã chết?” (trích thơ)

Vài dòng bình luận vẩn vơ thay cho lời chào: Hi, mình cũng là một người viết bập bẹ. Mình rất ấn tượng với cái tên Blog dùng hình tượng núi Tà Lơn và những gì là nội dung trong Blog của bạn.

2
0
Bình luận để cảm ơn hoặc chia sẻ ý kiến của bạnx