Có đôi lúc bị mắc kẹt trong những khối bê tông cao tầng, nhìn ra bầu trời thấy mảng xanh thì ít mà mảng xám thì nhiều, mình lại nhớ tới những ngày cả mình và thế giới này còn xanh.
Mình nhớ những ngôi nhà ba gian mái ngói dưới quê, mỗi đêm mưa nằm nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói, trên chái nhà văng vẳng tiếng mèo kêu đêm cùng tiếng dế tiếng ếch nhái đồng vọng từ ngoài đồng.
Nội dung chỉ dành cho Bạn đồng hành
Tìm hiểu chương trình Bạn đồng hành:
Hoặc đăng nhập để đọc bài viết (nếu bạn đã có tài khoản)
Đọc đoạn hồi tưởng lại ngày xưa của anh ở đầu bài viết, đầu em chợt nghĩ ngay đến bài hát Quê hương tuổi thơ tôi của Mỹ Tâm.
“Tôi yêu quê tôi, xanh xanh luỹ tre
Quê hương tuổi thơ đi qua đời tôi
Đường lang quanh co, sông thu êm đềm
Thả diều đá bóng, nắng cháy giữa đồng
Biển trời mênh mông, tôi bay ngày ấy
Tiếng tu hú gọi, thấy nhớ biết bao
Tôi xa quê hương, bao năm tháng qua
Nhưng trong trái tim không bao giờ xa
Lời mẹ ru con hiu hiu trưa hè
Mùa lụt nước lũ, bắt cá giữa đường
Kỷ niệm yêu thương cho tôi ngày ấy
Biết đâu tìm lại, biết đâu mà tìm
Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ
Cho tôi tìm lại, cho tôi một ngày
Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ
Những câu chuyện cổ mẹ kể năm nào”
Đúng là người mà ta nhớ nhất lại là ta của ngày xưa anh nhỉ!
Tôi nhớ tôi của ngày xưa quá thôi <3