Một bộ phim Thái đẹp như một bức tranh, nhẹ nhàng như một cơn mưa…
Then là một cậu bé mồ côi cha từ nhỏ, sống chung với mẹ trong một ngôi nhà gỗ nhỏ ở Chiang Mai. Cuộc sống của hai mẹ con trôi qua êm đềm trên vùng cao ấy với không khí bàng bạc sương lạnh và những nông trang dâu tây. Bố Then mất khi mẹ đang mang thai cậu, kí ức về bố của cậu được dựng nên từ những câu chuyện của mẹ Then, của những lá thư tình năm xưa bố cậu để lại.
Cuộc sống của Then sẽ lặng lẽ và bình yên trôi ở nông trang ấy nếu không có bước ngoặt lớn nhất trong đời – thi Đại học. Mẹ Then thì mong muốn cậu học Nông nghiệp ngay tại quê nhà để về phụ giúp nông trại của gia đình, còn cậu thì lớn lên từ những lá thư của bố nên trong người tưởng trưởng một niềm đam mê mãnh liệt với con chữ. Lẽ vậy, Then đã giấu mẹ thi và đậu vào ngành Báo chí ở một đại học Bangkok.
Như tên của bộ phim, dòng thời gian dần dần trôi qua, khán giả có thể dễ dàng thấy được những thay đổi ở Then – một cậu bé quê bắt đầu cuộc sống mới ở chốn thị thành. Trước giờ, cậu không nghĩ mình đẹp trai, từ khi lên Đại học được bao nhiêu cô gái vây quanh khiến cậu trở nên chăm chút với bản thân và ăn diện nhiều hơn. Then đua đòi với bạn bè đòi mẹ sắm Iphone, đổi cả chiếc xe đạp người chú cho để lấy chiếc xe xịn hơn. Cậu lao vào những cuộc ăn chơi thâu đêm, uống rượu bất tận và học hành ngày càng xuống dốc. Có một chi tiết trong phim rất thú vị, nếu như hồi xưa người ta gửi tâm tình qua những bức thư tay, thì ở thời buổi bây giờ, Then gửi mail cho mẹ để báo cáo tình hình và gọi điện về mỗi ngày. Thế nhưng, những bức email và những cuộc điện thoại của cậu ngày càng thưa thớt dần, và dần mất liên lạc hẳn với mẹ cậu.
Những tưởng đã đi đến đây, khán giả sẽ hình dung ra một cái kết mẹ cậu đổ bệnh, gặp tai nạn chi đó rồi kết phim là cậu ăn năn hối hận vì đã không biết trân trọng tình cảm gia đình. Nhưng không, đạo diễn rất khôn khéo thì đan xen vào phim là chuyện tình cảm của Then. June – một cô bạn gái Then quen khi mới vào năm nhất có tình cảm với cậu, là người luôn đồng hành và theo dõi cậu, cả hai trở nên rất thân thiết với nhau trong những ngày tháng ở giảng đường. Ấy vậy mà Then lại có cảm tình với chị Orn, một đàn chị lớn hơn trong khoa và Then lại còn nhờ June đi mai mối giùm cho mình.
Tình đơn phương bao giờ cũng là tình đau khổ vì không được nói tiếng yêu với người mình thương. June chỉ biết lặng lẽ đi cùng Then, nghe Then kể chuyện suốt ngày về chị Orn. Có một điểm mình không thích ở Then đó chính là sự thiếu quyết đoán, cậu không biết mình thích cái gì và muốn trở thành ai, ngay cả trong tình yêu và cuộc sống. Có lẽ chính vì sự yêu thương, bảo bọc của người mẹ ngay từ nhỏ nên Then mất đi suy nghĩ độc lập và chính kiến riêng, tới khi lên thành phố lại có quá nhiều thứ hấp dẫn lôi cuốn cậu khiến cậu không biết định hướng bản thân như thế nào.
Khi đoàn làm phim của chị Orn tới nhà Then quay ngoại cảnh, June xin mẹ Then một cây đào mang về để trồng. Và sau những mỏi mệt trong tình cảm đơn phương với Then, June quyết định đi du học Nhật Bản khi có suất học bổng ở trường. Bi kịch tình yêu của June và Then cũng bắt đầu từ đây, khi Then nhận ra người mình yêu thật sự là ai, và khi June không còn cơ hội để yêu Then một lần nữa…
Có những thứ vốn dĩ rất quý giá, nhưng khi nó ở bên cạnh chúng ta và ta có được quá dễ dàng thì con người lại thường không biết trân quý. Đến một khắc nào đó, thứ ấy biến đi mất rồi thì chúng ta mới cảm nhận được sự hụt hẫng và khoảng trống vô hạn trong lòng.
Xem xong Timeline mình chỉ có thể nghiêng mình ngả mũ trước công nghệ điện ảnh của Thái Lan, khi nó dần bắt kịp điện ảnh của Hàn Quốc. Bạn sẽ khó nhận ra được đây là Thái Lan nếu không qua tiếng nói, trang phục và điệu chào quen thuộc của diễn viên. Bởi lẽ, hình ảnh và tone màu của phim quá đẹp, diễn viên lại càng đẹp dữ thần hơn. Một câu chuyện nhẹ nhàng nhưng không kém phần sâu sắc lồng ghép nhiều bài học về gia đình, tình yêu khiến người xem cứ đau đáu suy nghĩ mãi cho đến kết phim.