Hò ơi…
Má ơi đừng gả con xa, chim kêu vượn hú…
Hò ơi…
Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu…

Có tiếng gì khắc khoải hơn chim bìm bịp kêu chiều mà từng đi vào ca dao, dân ca một thời. Ông trời cũng hay khi phú cho mỗi con một thanh sắc lạ thường, họa mi, sơn ca thì lanh lảnh cất cao tiếng hót, sẻ thì ríu ra ríu rít, cu cườm thì gù gù, riêng có tiếng buồn thê lương thảm thiết lại gieo vào bìm bịp như ai oán. Thế gian có con cuốc đêm hè kêu quốc quốc nhớ nước chưa đủ đau lòng thì còn con bìm bịp kêu chiều não nùng loang trên sóng nước.

Lâu lắm rồi không trở lại những miền quê xa ngái, bỗng thèm một tiếng bìm bịp kêu chiều như ăn cơm phố lại thèm bát canh cua, con cá rô đồng nhà quê. Thương làm sao, nhớ làm sao…

Nhớ những ngày hè đi câu thuở bé, đi hái keo phải băng qua con sông Cái, ban ngày nước chỉ tới mắt cá chân mà chiều về thì con nước ròng lên ngang ngực người lớn, còn thằng nhỏ thì lóc chóc nhảy lên vai công kênh cầm cây sào để qua bên kia bờ. Xế xế chiều chiều như thế thì bất giác tiếng bìm bịp kêu, vang lên từ đâu nơi những bụi rậm kiếm ăn khi con nước lên để rồi len lỏi vào tâm hồn những đứa trẻ mới lớn những nỗi niềm rất lạ. Bìm bịp đâu chỉ chốn sông nước miền Tây mà ngay cả chốn quê nghèo nơi dải đất miền Trung tôi đều có. Nơi nào có sông nước, có rậm rập cây rừng thì có tiếng bìm bịp khắc khoải kêu.

Ở thành thị lâu lâu cũng bắt gặp tiếng dế kêu rả rít, ếch uỗm uộp kêu hay thằn lằn chặc lưỡi. Nhưng ít, nhưng hiếm, thi thoảng vang lên để rồi bì lùng sục khắp nơi, và tàn lụi dần khi mùa qua tháng hết. Khó mà thấy được tiếng bìm bịp kêu giữa phố, dầu có bắt cả chục con đem thả vào lồng thì tiếng kêu ấy nó đinh tai nhức óc chứ không nỗi niềm khắc khoải như chốn sống nước quê nhà. Phải để bìm bịp sống hoang dại trong môi trường tự nhiên của nó, để buông những tiếng kêu não nề trên mặt sông mà loang đi cùng sóng nước, mà dấy động lòng người quê nghèo.

Nói nghe, nói biết con bìm bịp kêu vậy chớ thấy tận mắt thì hiếm à nha. Ban ngày nó lẩn quẩn nơi bờ bụi xó xỉnh nào đó, chỉ có chiều chiều mới xáo xác bỏ đi kiếm ăn, đôi khi hứng chí vút lên những khoảng trời vài ba cánh chim, để làm cái ráng chiều rạn vỡ đôi chút buồn. Còn nhớ lúc nhỏ xíu còn chạy lóc chóc chơi ngoài hè, thấy dượng út đi đánh lưới bắt được con bìm bịp mà nhốt trong lồng. Nhìn bộ lông xám đen, chỉ nhỏ hơn gà nhà chút đỉnh mới biết đấy là bìm bịp. Tiếc là đem về nhà hổng còn thấy nó kêu lần nào nữa, mà quên, còn một lần nó kêu lên thảm thiết khi bị cắt tiết làm thịt ăn thì tự dưng thấy buồn nẫu ruột đến hờn lẫy hổng thèm ăn, dầu thịt của nó cũng thơm phưng phức không khác chim đồng.

Đó cũng là lần cuối thấy và biết tới con bìm bịp, để rồi sau này về lại quê nhà lại muốn băng qua những cánh đồng, qua những triền đồi đầy gò mả, những bụi rậm triền sống mà lặng im nghe, nghe tiếng bìm bịp xao xác kêu chiều, thấy đom đóm lập lòe nơi gò mã mà tự dưng ớn lạnh nổi da gà. Vậy đó mà giờ càng thưa càng ít dần, người ta đã tận diệt lùng sục khắp rồi còn đâu. Thương chi, hót hay quá thì bị nhốt vào lồng, còn kêu chi cho buồn để bị người ta bắt cho vô chai ngâm rượu. Chẳng biết mấy ông uống rượu bìm bịp vào thì dạ có buồn, có nhớ nó không hay lại khà khà, zô zô.

Không biết nó có sợ hãi mà lẩn trốn sang nơi nào khác chăng? Không biết sau này con mình có hỏi mình “Bìm bịp kêu chiều là sao hả tía?” thì biết trả lời sao đây.

Và không biết những con bìm bịp tha phương ấy có nhớ con người mình không, để chiều chiều có ai đó ra ngõ sau mà đi tìm tiếng bìm bịp kêu chiều…

Nếu bạn cảm thấy bài viết này hữu ích, bạn có thể ủng hộ tác giả qua chương trình Bạn đồng hành hoặc tại đây.

Theo dõi
Thông báo của
guest

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Bình luận để cảm ơn hoặc chia sẻ ý kiến của bạnx