Nghe tin triều đình mở hội xập xình yến anh, các liền anh liền chị liền cha liền mẹ ai nấy quần áo mớ ba mớ bảy bận đầm trăm rưỡi trăm sáu dập dìu tuôn về kinh. Hai mẹ con Cám cũng sửa soạn quần áo xúng xính cùng một “tâm hồn đẹp” đi trẩy hội. Thấy Tấm cũng háo hức muốn đi, mụ dì ghẻ mới lườm nguýt cho một phát, bảo Cám cầm ra mấy bao đậu hạt ngũ cốc organic mới order ở làng bên sáng nay:

– Khi nào mày ở nhà nhặt riêng hạt mè đen ra hạt mè đen, hạt é ra hạt é, hạt chia ra hạt chia thì mới được đi xem hội.

Nội dung chỉ dành cho
Bạn đồng hành theo năm

Tìm hiểu chương trình Bạn đồng hành hoặc đăng nhập để đọc bài viết:

 

(Nâng cấp lên gói Bạn đồng hành theo năm để mở khóa nếu bạn đang đồng hành theo tháng)

Theo dõi
Thông báo của
guest

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

3 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Lê Lan
Lê Lan
5 năm trước

Hay quá Linh ơi!!! Đừng nói là mấy em mới ra trường, tui đi làm cũng một thời gian rồi mà khi đọc cũng tự thấy xấu hổ vì nhìn thấy chính mình trong đó, lớn tuổi mà chẳng trưởng thành!!!

Nhiều khi đi làm, việc chẳng có gì áp lực hay mệt mỏi, nhưng stress, bức bí, ngột ngạt cũng do chữ “sợ” vô hình mà do chính bản thân mình tạo ra. Như thời gian qua, công việc kết quả chẳng tới đâu, ngoài do năng lực còn nhiều thiếu sót thì việc “bị động” trong trao đổi với quản lý cũng là nguyên nhân khiến bản thân đâu đầu.

Cảm ơn Chơn Linh nhé! Sẽ note lại để nhắc nhở bản thân từng ngày. Ừ thì đi làm thuê, nhưng đâu có xin xỏ của ai, chẳng gì phải “sợ” ông nhỉ?

callmemayy
callmemayy
3 năm trước

Đi làm công sở nửa năm, em thấy đông cảm với bài viết này ghê.

Hồi mới chập chững đi làm, e luôn gồng mình và cố tỏ ra cứng cáp, để chứng minh rằng việc gì cũng có thể tự giải quyết, vậy nên em cũng không nhờ hay hỏi ai khi gặp vấn đề. Thế rồi lâu dần em hiểu mình không cần “giấu dốt” nữa, không biết thì hỏi thôi, có gì đâu phải sợ, nhỉ?

Cám ơn anh về bài viết ^^

3
0
Bình luận để cảm ơn hoặc chia sẻ ý kiến của bạnx