Mình biết đến tác giả Bình Ca qua tác phẩm “Quân khu Nam Đồng“, một quyển truyện viết về những kỷ niệm của bọn trẻ ở khu tập thể Nam Đồng vào thời chiến. Ở thời điểm phát hành vào năm 2016, cuốn sách trở thành một hiện tượng và liên tục tái bản. Thật lạ lùng khi một câu chuyện về thời chiến nhưng lại được nhiều bạn đọc ngày nay đón nhận như thế.
Mãi đến 5 năm sau, tác giả mới ra mắt tiếp tập sách thứ hai có tựa “Đi trốn”. Lần này ông vẫn viết về thời chiến và nhân vật chính vẫn là bọn trẻ, nhưng lại là bọn trẻ ở trại sơ tán rủ nhau đi trốn về nơi núi rừng. Một tuyệt phẩm văn học thiếu nhi dành cho những ai muốn tìm hiểu thế hệ cha ông ta ngày trước đã từng trải qua hoàn cảnh sống như thế nào và thiên nhiên rừng núi ngày ấy hùng vĩ ra sao.
Mời quý bạn đọc thưởng lãm trích đoạn hôm nay:

“Hồ Mây nằm lọt giữa ba bề núi đá, phía bắc tiếp giáp với rừng nguyên sinh, đằng sau rừng vẫn trập trùng núi đá. Những vách đá dựng đứng bao quanh đã ngăn cách Hồ Mây với thế giới bên ngoài… Mây trắng bồng bềnh cùng những triền hoa rực rỡ từ vách núi chen nhau soi bóng xuống hồ, tạo nên những thảm màu trắng, vàng, đỏ, tím lung linh. Chiếc bè đi vào dòng sông nhỏ nằm giữa đảo và một dải đất hẹp ven núi. Nhiều lúc bè phải luồn bên dưới những bộ rễ cổ thụ mốc thếch vắt ngang. Những hòn đá mồ côi rải rác trên sông, hòn trông như mẹ bồng con, hòn giống rùa rụt cổ, hòn nhìn từa tựa cánh buồm… Tán cây hai bờ giao nhau, tạo nên một vùng tối sẫm. Những tia nắng li ti xuyên qua kẽ lá, nhảy múa trên mặt nước. Cả không gian mênh mang chìm trong tĩnh lặng.”
“Trăng lên, lấp ló trên đỉnh núi, rải ánh sáng bàng bạc xuống rừng già. Năm đứa lại lên bè ra rừng si. Dải ngân hà rắc xuống đáy hồ những vì sao lấp lánh. Lá si như những chiếc ô nhỏ giương lên che khuất ánh trăng, tạo nên một không gian huyền hoặc và những vùng sáng tối xen kẽ để cho những đứa con trai, con gái chơi trò trốn tìm. Sau khi mệt nhoài vì đuổi bắt, chúng chuyển sang chơi bắn bùm. Thảo và Tự Thắng một phe. Nếu không có Linh thì phe bên kia sẽ bị thua trắng vì Sơn quá lớ ngớ còn Việt Bắc lại chậm chạp và cồng kềnh… Cảm giác thú vị của trò chơi chiến tranh trên rừng si cổ thụ trong buổi tối kỳ diệu đó không chỉ cùng chúng đi vào giấc ngủ sau một ngày mệt nhoài, mà còn theo chúng trong những giấc mơ nhiều năm sau đó.
Sau này nhớ lại, cả bọn đều cho rằng quãng thời gian ở Hồ Mây là những ngày đẹp nhất trong tuổi thơ ngắn ngủi. Cuộc sống thật tuyệt diệu khi cả ngày được tự do rong chơi. Không phải ê a học các môn Văn, Toán, Khoa – Sử – Địa chán ngắt. Có thể nghịch đủ mọi trò mà không sợ phải lên Nhà Kỷ luật… Hồ Mây đúng là chốn thần tiên, là khu rừng cổ tích mà mọi đứa trẻ đều mơ ước.”
(Trích đoạn sách “Đi trốn” – Bình Ca,
Nhã Nam, NXB Hội Nhà Văn xuất bản năm 2020)